top of page

23/12

  • Writer: Nhi Nguyễn Yến
    Nhi Nguyễn Yến
  • Dec 23, 2024
  • 1 min read

Ba nói hồii nhỏ ba nhớ là mẹ cắt móng tay cho mình, mà mẹ cắt sát qua nên cắt vào thịt của mình mất. Và mình khóc ré lên. Ba bảo ba sót ...


Mình bị cảm động với chuyện ấy í.

Ý là với mình, tại sao người ta lại cần phải nhớ những chuyện nhỏ nhặt ấy của mình í. Ý là tại sao họ lại phải để ý mình thích cái gì, không thích cái gì, cái gì làm vui, cái gì làm mình khó chịu. Ý là điều đó đâu có giúp ích gì cho họ đâu ...


Mình nhận ra gốc rễ của vấn đề là: mình đã phải học cách trưởng thành và tự lập từ sớm quá. Nghĩ lại mà sót cho mình. Luôn phải mind trong đầu là cái này có tự làm được không, không làm được xoay như thế nào, tự học được ở đâu.

Thành ra sau này mình rất hà khắc với người khác, như em gái mình hnay. Luôn yêu cầu nó phải tự tìm hiểu tất cả mọi thứ, cảm thấy mình đưa một cái bullet guide cho nó là một sự giúp đỡ quá lớn vs nó rồi, cảm thấy nó sao mà "người trong bao" quá, chừng nào mới tự làm được những việc này.


Giờ phải làm sao đây. Tuổi thơ mà, đâu có thay đổi được đâu. Mà sao trớ trêu quá, thích giúp họ, nhưng lại không thể nhẹ nhàng với họ được 🌠



 
 
 

Comments


bottom of page